Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2018

Review truyện Mãi Mãi Là Bao Xa của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm

Tôi có thói quen ghi chép cảm nhận của mình vào mấy trang lời tựa sách sau khi đọc xong bất kì tác phẩm nào, sau này nhìn lại, có thể dễ dàng tìm được cảm nhận của mình đối với tác phẩm đó ở thời điểm thưởng thức. Tập truyện này không hiểu vì sao chỉ thấy một từ nắn nót nhỏ bé ở trang đầu tiên, “Mãi mãi…”
Nói một chút về áng văn này của Diệp Lạc Vô Tâm. Ai đọc ngôn tình cũng biết, trí tưởng tượng của nữ nhà văn này thuộc dạng hiếm có khó tìm trong thiên hạ. Nhân vật của cô có thể yêu bất chấp tất cả những quy chuẩn xã hội ngày ấy hay bây giờ, cha nuôi con gái, kẻ trộm cảnh sát, anh em kết nghĩa, thầy giáo học sinh,… Những câu chuyện yêu đương muôn thuở,, gương vỡ lành lại, xa rời cách trở lại về về bên nhau, nhưng chưa bao giờ khiến bạn đọc buồn chán hay tẻ nhạt, vì những nhân vật ở trong đó tuy xuất thân khác biệt nhưng có thể khiến bạn đọc thấy mình ở trong đó, mình khi yêu cũng băn khoăn, trăn trở như vậy. Có lẽ, đó là lý do vì sao, Diệp Lạc Vô Tâm sở hữu số tác phẩm ngôn tình kinh điển nhiều nhất nhì trong giới văn học Trung Quốc.
Câu chuyện tình giữa Dương Lam Hàng và Bạch Lăng Lăng. Cô là nữ sinh khoa Điện khí, xinh đẹp, trẻ trung, thông minh, đang trong quá trình tìm hiểu và trò chuyện với một anh chàng du học sinh Mỹ đẹp như mơ có biệt danh mãi mãi là bao xa. Qua những tin nhắn trò chuyện trên mạng xã hội, cô nhận thấy mình đã đem lòng yêu thương “nhà khoa học” tài ba xứ cờ hoa xa xôi ấy. Nhưng, bản tính logic cũng như sự nhạy cảm của một cô gái giúp cô nhận ra rằng, bản thân không được phép nuôi dưỡng tình yêu ấy, rằng mọi thứ trên QQ chỉ là ảo, anh và cô xa cách nhau cả về thân phận và địa lý, hai người hai bán cầu, anh quá sức ưu tú, cô chỉ là sinh viên quèn. Cô nhất mực đưa anh vào blacklist để anh không bao giờ có thể nhìn thấy cô trên QQ nữa.
Anh là Dương Lam Hàng, trở về từ MIT – một trường Đại học danh tiếng của Mỹ để làm giảng viên. Xuất thân danh giá lại sở hữu tướng mạo hơn người, biết bao cô sinh viên trong trường say đắm, ngày đêm mong ước trở thành bóng hồng bên cạnh. Với cô, anh không hơn không kém chỉ là một tên giảng viên biến thái mà cô cần tránh xa vạn dặm, nhưng số phận bắt họ phải gặp gỡ và tiếp xúc với nhau hang ngày. Lâu dần, tình cảm cho thầy giáo từ phía Lăng Lăng ngày càng lớn, cô sợ hãi mà không thể kiểm soát bản thân mình, đành quay về tìm kiếm “Mãi mãi là bao xa” hòng ngăn chặn thứ tình cảm thầy trò không đàng hoàng kia. Nhưng rồi, cô phát hiện, Dương Lam Hàng và “Mãi mãi là bao xa” tuy hai mà một, giống nhau từng chân tơ kẽ tóc, thực ra chính là một con người ngày ngày ở cạnh cô, chăm sóc, yêu thương và quan tâm đến cô mỗi ngày.
Tôi muốn nói về nữ chính của chúng ta, Tiểu Lăng. Sinh ra trong một gia đình nhiều biến cố, cha mẹ từng thương yêu nhau đậm sâu khi gia cảnh nghèo khó, đến khi thành công thì lại mỗi người một ngả. Từ nhỏ, Lăng Lăng đã sống giữa những sự đấu tranh cảm xúc về cha mình, thương yêu ông hết mực nhưng lại gò ép bản thân trong suy nghĩ, ông đã ruồng bỏ mẹ con cô đi theo người đàn bà khác. Chính vì vậy, cô chẳng màng đến danh lợi xa hoa, chỉ mưu cầu một người đàn ông có thể vì cô hái sao trên trời, mò trai dưới biển, cùng cô nguyện cầu hạnh phúc, bản thân lại quá đỗi cực đoan và chẳng dám mở lòng với ai. Mạng xã hội chính là nơi cô tìm đến đề giải tỏa vết thương tinh thần ấy, qua một màn hình điện thoại, cô có thể thoải mái tâm sự, trò chuyện cùng đối phương, chẳng lo họ đánh giá mình qua gia cảnh, lại có thật nhiều thời gian lựa chọn ngôn từ sao cho chuẩn mực. Dễ hiểu vì sao, Tiểu Lăng lại đem lòng nhớ nhung chàng trai ấy, người 24/24 online, sẵn sàng nghe cô kể chuyện, nghe cô giãi bày, cô gái ấy cũng chỉ muốn được sống trong bình yên, tìm người lắng nghe và thấu cảm sau cả một ngày dài học tập, cô gái của chúng ta, gửi vào “Mãi mãi là bao xa” trọn vẹn ước vọng về tình cảm, nỗi khao khát yêu và được yêu, cũng vì lẽ thế mà đâm ra lo lắng, sợ hãi về một ngày người ta tìm được một tấm chân tình trong cuộc sống thực, bỏ lại cô với một màn hình điện thoại trống rỗng, Cô chọn cách rời bỏ anh như một cách bảo vệ chính mình, đẩy anh đi trước khi anh có cơ hội bỏ cô đơn độc.
Khi đọc truyen ngon tinh full này, có một điều tôi không thích ở Lăng Lăng, cũng không thích ở một vài cô gái bây giờ, họ đi tìm cho mình một chàng trai khác chỉ để khỏa lấp nỗi trống rỗng trong lòng khi buộc phải rời bỏ một tình yêu. Nó giống như một sự xúc phạm, rõ ràng không muốn người khác làm tổn thương mình nhưng lại đi tìm một người chỉ để làm vật thay thế, không yêu đương gì họ nhưng lại mang danh nghĩa bạn trai. Mối tình giữa Uông Đào và Lăng Lăng chính là như vậy, cô ích kỉ ép buộc Uông Đào trở thành một người lý tưởng của mình, bắt anh phải thay đổi chỉ để cô quên đi mối tình QQ kia. Kết cục thì sao? Chỉ có Uông Đào từ đầu tới cuối là kẻ đáng thương, tội nghiệp.
Về phần nam chính, một cỗ ôn nhu từ đầu tới cuối, nhưng sao tôi thấy kẻ này hơi…đểu giả. Giống như một khán giả đã xem đi xem lại buổi biểu diễn hàng trăm lần, anh quan sát sự đấu tranh tư tưởng của cô, nỗi dằn vặt tình cảm của cô với “Mãi mãi là bao xa” và mình, nhưng nhất định không chịu nói cho cô biết thân phận thật. Anh cùng cô học tập rèn luyện hàng ngày, chẳng khó gì để anh nhận ra rằng Lăng Lăng thích anh rất nhiều, Lăng Lăng nhắn tin cho anh qua QQ mong anh về, lại hẹn gặp anh ở quán cà phê trên danh phận thầy trò để xin thôi học, từng ấy điều đủ để thể hiện, cô gái nhỏ đang một mình khổ sở với mớ cảm xúc tơ vò. Được cái, nam chính này có nhưng cách nhớ nhung rất đặc biệt và đáng yêu như ngồi đếm số ngày mình không nhớ tới một cô gái ở phương xa, thích kể chuyện cười cho cô nghe, an ủi cô qua chiếc máy tính luôn sáng đèn,… Yêu thì phải nói, cũng như đói thì phải ăn, cứ giấu nhẹm trong lòng như vậy, tốn mất bao thời gian chia xa rồi lại trùng phùng, hại bạn đọc nóng lòng như lửa đốt, không hiểu rốt cuộc hai người định chơi trò giấu mặt đến bao giờ.
Với tôi, đây là tác phẩm thành công nhất của Diệp Lạc Vô Tâm khi xây dựng được một cốt truyện thật, tuyến nhân vật gần gũi và đáng yêu, họ có hiểu lầm, có đấu tranh, có chia cắt, nhưng mọi chi tiết đều lấy cảm hứng từ chất liệu chân thực của cuộc sống, hơn nữa, tình cảm thầy trò tại trường Đại học cũng là mối quan tâm nhiều thế hệ nay. Nam chính quả thực khiến người ta động lòng, ôn nhu hiền hòa, lại đẹp trai giàu có, yêu bằng cả trái tim nồng nàn. Khi dọc truyen, bạn sẽ thấ  từ tình huống, cốt truyện, nút thắt, không có gì mới lạ, giống như một cơn gió thu nhẹ nhàng một buổi chiều man mác, nhưng lại hun hút vào con ngõ nhỏ khuất lấp sau những dãy nhà cao tầng, khiến mọi thứ bình dị nay lại như được đánh thức khỏi lớp rêu phong cổ kính ngủ quên. Chẳng có gì để chê trách hay phàn nàn, bật một bài nhạc Baroque và chìm đắm trong làn nước mát lành, để mặc những con chữ chảy qua từng tế bào, đó là một cách tuyệt vời cho những kẻ mộng mơ lựa chọn thết đãi tâm hồn một bữa yến tiệc linh đình, cùng với “Mãi mãi là bao xa”. Có lẽ hai chữ “Mãi mãi” đề ở đầu truyện kia, là để nói về tình yêu của họ, thật lâu để gặp nhau, cũng chỉ để nguyện ước được bên nhau không bao giờ chia lìa.
Review by Minh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét